Ngọc Thử (Nguyễn Văn Ngải)

Quê Tôi






Quê tôi đẹp lắm, người ơi!
Bên dòng sông nước muôn đời không quên
Con thuyền sóng nước lênh đênh
Không bờ không bến mông mênh vô vàn
Gió đưa vẳng tiếng tơ vàng
Vọng vào tâm trí như vang ngân hoài.
Đồng quê thẳng cánh cò bay
Ruộng xanh lúa mướt là tài nông gia
Vừa làm vừa cất tiếng ca
Sớm mai cho đến chiều tà chăm chuyên
Câu cười giọng nói huyên thuyên
Càng vui cầy cấy càng chuyên cần nhiều.
Khi trời đã xế về chiều
Rung rinh sóng lúa mỹ miều hây hây
Mặt rời dần khuất sau mây
Hoàng hôn phủ xuống bao vây xóm làng
Rặng tre vi vút reo vang
Nơi đầu con ngõ thẳng hàng cây cau
Xa xa núi thẳm in mầu
Có đàn cò trắng bay mau về nhà.
Đường về rộn tiếng hoan ca
Lưng trâu mục tử la đà ngắm trăng.
Cụ già đầu bạc trán nhăn
Mệt nhưng vẫn bước phăng phăng về nhà.
Chuông chiều nhè nhẹ ngân nga
Hòa cùng với gió tà tà không gian
Quê tôi đầm ấm vô vàn
Khi nhìn trăng sáng bên hàng dậu thưa
Yêu thương biết mấy cho vừa
Đu đưa tầu lá hương dừa tỏa bay
Không gian tịch mịch êm thay
Lặng nghe vọng tiếng hò đầy yêu thương
À ơi, con ngủ bình thường
Mẹ cưng, mẹ bế, mẹ thương con mà…
Tình quê thắm đượm chan hòa
Dân quê chất phác thật thà nên thơ.
Nhưng quê tôi đã xa mờ
Bên kia sóng nước, bên bờ đại dương
Xa quê biết mấy năm trường?
Lòng tôi nhớ nhớ thương thương u hoài
Nhớ từ ánh mắt nụ cười
Bao giờ lại gặp những người thân yêu?
Càng xa càng nhớ thương nhiều
Mong sao một sớm một chiều bình an
Cho người lữ thứ tha hương
Trở về vui với xóm làng Việt Nam.
-          Ngọc Thử, Xuân Đinh Sửu (1997)

Được bạn: Sưu tầm: dohop ...Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 13 tháng 2 năm 2024

Bình luận về Bài thơ "Quê Tôi"